Cầu Long Biên như dải lụa vắt ngang sông Hồng qua năm tháng là nơi đón bình minh mỗi ngày thu. Mặt trời mùa này không chói lóa mà đậm đà như lòng đỏ trứng nhô lên. Nắng thu rót mật trên sông, nhuộm vàng những trái ổi, hương đưa về trong phố.
Tháng 10 trở mình với nắng, với gió ngăn ngắt hanh hao. Đi ngang hồ Gươm, hồ Tây trộm nghĩ còn độ hơn tuần trăng nữa, trải đôi bận heo may là những con đường sẽ trở mình trong màn sương mỏng mảnh quyến rũ lúc chớm đông. Không chỉ là lẵng hoa, hồ Gươm, hồ Tây đích thực là viên xúc xắc mùa thu của “băm sáu phố phường” nơi lộc vừng khoe sắc thu, liễu rủ buông mành trong sương giăng.
Cuối tuần, lại thấy người trong phố đủng đỉnh ra đường hưởng chút nắng thu ngăn ngắt như một món quà, tạo nét duyên cho đất cổ ngàn năm. Trời đất lạ kỳ, tự cho mình có cái quyền ương gàn như con người ta một thời trai trẻ. Mọi cảm xúc mong manh trong thang bậc từ hờn giận đến yêu thương đều có thể đổ lỗi cả cho... mùa thu. Có vẻ chỉ riêng với mùa thu, người ta mới cho mình cái đặc quyền được nuông chiều, được dễ dãi với mọi rung động của con tim đến thế.
Bao lớp người xa Hà Nội luôn chọn trở về mỗi độ heo may bên những xe hoa, gánh hàng cốm, hàng hồng hay sấu chín để thấy lòng nao nao, lạc lối trong bức tranh lập thể mùa thu. Nao lòng là phải, đến những người chẳng bao giờ rời Hà Nội nửa bước còn thấy nuối tiếc...
Những gánh cốm chính mùa từ nhạc và thơ bước ra hiện hữu giữa đời thường, khắc khoải những kỉ niệm. Cốm ví như hạt ngọc phỉ thúy Thăng Long là thứ quà chắt chiu từ cây lúa mớm đòng lay vờn trong gió heo may. Dù đi xa về gần, lẫn trong bao sản vật trăm miền như hồng xứ Lạng, chuối Sơn Nam, bưởi xứ Nghệ thì cốm nếp cái hoa vàng được chế biến theo phương thức cổ truyền của nông dân làng Vòng (Dịch Vọng Hậu, Cầu Giấy, Hà Nội) vẫn chiếm vị trí độc tôn.
Thu về, lá sấu cuốn theo bước chân xào xạc thành thảm từ phố Phan Đình Phùng, Trần Hưng Đạo, Đinh Tiên Hoàng... đến những con phố mới hôm nay. Mỗi chiếc lá rụng trên hè đẹp như mắt nai ngơ ngác. Bảo sao người Hà Nội yêu da diết từng khoảnh khắc mùa thu về, lạc lối ngay trên cung đường cũ. Lá sấu Hà Nội gợi nét duyên chốn đế đô, mang theo trọn vị thanh ngọt của quả sấu dầm tứa nước miếng. Trái sấu nhỏ như thông điệp nhớ thương da diết từ muôn nơi xa gửi về nơi “lắng hồn núi sông”.
Đêm tháng 10 yên tĩnh. Trái bàng lách nhẹ qua tán lá xòe ô rơi lộp bộp trên hè. Hương hoa sữa vẫn còn chút vấn vương trong gió, trong cõi mênh mông riêng tư của lứa đôi. Hoàng lan gửi hương trong những căn nhà cổ, cũ kỹ theo tháng năm nhưng thanh tân trong ý niệm về một Hà Nội hào hoa. Trăng nước Chương Dương thêm đượm màu thanh tịnh dưới bóng lau phơ phất. Trong thinh không, đôi lúc mới thấy được một vòng xe đạp lầm lụi của những gánh xôi nóng, bánh khúc... Tiếng rao văng vẳng, gõ nhịp trong muôn nỗi nhớ tình cờ.
Những con phố dài, lặng thinh vắng vẻ. Thu mới đó, chạm nơi ngõ phố mà tưởng đã qua nhanh. Dưới hiên nhà, ai đó thầm mong gió mùa đông bắc ngả về...
Theo hanoimoi.com.vn