Nếu cần nhắc đến một địa danh không thể bỏ qua tại Đà lạt để du khách “check-in” mỗi khi đến với thành phố ngàn hoa, đó chính là Trường cao đẳng Sư phạm Đà Lạt, công trình kiến trúc duy nhất ở Việt Nam có trong "1.000 công trình xây dựng độc đáo của thế giới trong thế kỷ 20".
Ngôi nhà hình vòng cung nổi tiếng từ khi được người Pháp xây dựng từ năm 1927 đến đến tận ngày nay, luôn làm nao lòng du khách mỗi khi đến đây. Trong tiết trời se se lạnh của Đà Lạt mộng mơ, bước qua cánh cổng sắt đậm nét châu Âu, du khách như lạc vào một không gian khác của Đà Lạt.
Công trình mang đậm phong cách kiến trúc cổ điển Pháp.
Con đường giữa những những luống hoa li ti khoe màu tím ngắt dẫn du khách đến khoảng sân rộng, đầy mời gọi bởi phía trước là dãy nhà 4 tầng cong như một cánh diều, vút cao, nổi bật màu gạch trên nền trời xanh. Tháp chuông sẫm màu tạo thành điểm nhấn của bức tranh khoáng đạt đó. Giữa những hàng cột cao tạo nên hành lang cong gợi cảm, những cô nữ sinh thướt tha áo dài trắng, co mình trong áo len vừa đủ giữ ấm, vừa đủ gợi nên nét kín đáo mà thân thiện của Đà lạt, e lệ mỉm cười chào đón bạn.
Mặt ngoài ngôi trường được xây gạch trần, mái lợp ngói; trải qua gần một thế kỷ vẫn có màu đỏ tươi.
Bao quanh khuôn viên trường là rừng thông cao vút tạo nên khoảng không gian biệt lập của ngôi trường với ồn ã bên ngoài. Ngoài giờ thăm quan vào buổi trưa, xen giữa hai buổi học (từ 11h30 đến 13h), du khách có thể đến đây từ sau 16h hàng ngày. Trong ánh chiều buông, trải những vạt nắng vàng trên bờ hồ Xuân Hương, từ xa, bạn có thể thấy ngôi nhà tươi màu gạch đỏ với tháp chuông cao vút, như cây bút đang viết những câu thơ lên nền trời xanh của một Đà Lạt ru lòng người.
Kiến trúc hài hòa với không gian thiên nhiên, tạo nên một khung cảnh yên bình, lãng mạn.
Trong chiều vắng, vẳng tiếng chuông ngựa kéo xe lúc lắc xen giữa tiếng võ ngựa lóc cóc, tiếng bánh xe lạo xạo trên đường đá xuyên qua những tán thông cao hướng lên ngọn đồi có ngôi trường trăm năm tuổi đứng đó, còn gì tuyệt hơn, nếu du khách được nghe câu hát: “Chiều đan tay nghe nắng chan hòa. Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em. Mắt em buồn, trong sương chiều, anh thấy đẹp hơn….”
Phạm Dương